Anh à, em biết là những dòng này dù có viết ra đây nhưng em sẽ chẳng có dũng cảm gửi nó tới anh… Anh có bao giờ hỏi, tại sao em k...

Anh à, em biết là những dòng này dù có
viết ra đây nhưng em sẽ chẳng có dũng cảm gửi nó tới anh…
Anh có
bao giờ hỏi, tại sao em không bao giờ viết thật về cảm xúc của em với người em
thương trong 1 bài blog nào không?
Dù cho anh có hỏi, em cũng
không thể cho anh biết câu trả lời… em cũng muốn viết về anh như bao người bạn
khác em đã từng viết…
Anh có giận em không nếu em kể cho anh về
những người khác giới mà không phải là anh… người mà em không còn được phép
thương nữa…
Anh này, một điều này đã lâu lắm rồi,
trong một lần say, bố em từng nói về những kẻ viết văn, họ là những kẻ
"giả tạo"… Em không phải là người viết văn… nhưng em là kẻ viết lại
cảm xúc của mình… Có lẽ em cũng "giả tạo" vậy anh à… Em không còn
biết đâu mới là cảm xúc thực sự của mình, đâu mới là cái cảm xúc em phóng đại
lên nữa…
Đó là cái tên của anh…
Cho đến tận tháng
10 vừa rồi, em mới chợt nhận ra… Cái tên của anh nó lại trùng hợp đến vậy…
Có lẽ anh và nhiều người sẽ
trách em là chưa quên người ta mà đã lưu tâm đến một người khác giới…
Cái giai đoạn mà xung quanh em
chẳng còn có một ai đáng tin cả… em lại quay về với chú chim xanh của em… nơi
em có thể lưu lại ngay tức khắc những suy nghĩ của em mà không còn sợ người
quen vào like, vào comment… Chỉ có Chú chim ấy mới cho em vững vàng hơn được…
Màn hình điện thoại thông báo
có người Follow mình trên Twitter.
Thời điểm đó, chỉ còn khoảng 2
tháng là em cùng bạn “xách ba lô lên và đi”… Những lần đi của em chỉ là đi… đi
để quên một điều gì đó, đi để quên một ai đó… đi để tạm thời xa Hà Nội, để
không còn thấy Hà Nội buồn nữa…
Thanh Tùng… đang theo dõi bạn…
Em nghĩ đó là anh… Em còn không dám vào Twitter để xem…
Anh có bao giờ dùng Chim xanh
đâu, sao sau một thời gian không gặp, anh lại lên đây cơ chứ… Và em đã quyết
định Follow lại chỉ vì bạn ấy có cái tên giống anh…
Anh à, nếu mình lưu tâm đến một người chỉ vì một cảm giác thân
quen, thì là mình sai phải không anh?
Có lẽ em đã sai, khi chưa thực sự quên hết chuyện đã qua đã lại để
tâm đến một người khác…
Em cứ nghĩ, sẽ có thể quên hết chuyện cũ… nhưng không, tất cả mọi
cảm xúc của em từ lúc ấy tới nay lại rối bời…
Có phải những ai
có cái tên như anh vậy đều tốt bụng lắm phải không anh?...
Trước đây, khi còn đang học, cũng có một cái tên Thanh Tùng… làm
em chú ý… nhưng bạn đó không đặc biệt bằng anh…
Rồi đi làm, cũng một cái tên Thanh Tùng khiến em để tâm…
Mình không nên làm
đảo lộn cuộc sống của một người đã có gia đình phải không anh?
Vậy là cái tên anh mọi người
đã biết, nhưng anh là ai, có lẽ chỉ một mình em biết thôi…
Giờ nếu em kể về một người tên
Tùng thì anh có chạnh lòng với anh ấy không?
Em không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Có lẽ vì một bức ảnh về Hồ Gươm…
Bức ảnh đó có một cái hồn lạ lắm anh ạ…
Em không phải con người có niềm đam mê về nhiếp ảnh… nhưng những
bức ảnh chụp cảnh thường khiến em lưu tâm…
Có lẽ Hồ với em là
kỷ niệm…
Nhưng em trách mình đã không
thật thà trong những lần nói chuyện với anh ấy…
Em chưa từng kể về ai nhiều hơn 2 bài blog.
Bài blog đầu tiên, bao giờ cũng là bài blog có qua có lại, và là
bài blog giữ lời hứa…
Em cũng vừa mới đây thôi, ngồi
đọc lại bài blog ấy, Nhạc nền blog cũng đang chạy ngay lúc này đây anh ạ…
Anh à, lần đầu tiên trong những năm tháng viết lại cảm xúc của
mình, em khóc khi bài blog ấy chưa kết thúc…
Em còn không nhớ nổi trước khi
viết bài blog đó, em với anh Tùng đã nói về chuyện gì… có lẽ em sợ mất đi cái
cảm giác quen thuộc mà anh Tùng đã tạo ra khi ấy, nên em khóc, chưa bao giờ em
không thể kiểm soát nổi nước mắt như lúc ấy…
Một người lạ, tạo cảm giác
thân quen… Mất đi cái cảm giác quen thuộc có lẽ là một điều em khó đối mặt…
Em đã cứ để cho cảm xúc của
mình xuôi theo thời gian… Nhưng em chẳng tin vào một thứ tình cảm phù phiếm…
Khóc vì một người lạ…
Nên anh Tùng cũng là một người đặc biệt…
Anh biết đấy, những gì nó đã
là đặc biệt thì thường nó khó có thể làm người ta quên…
Quên anh là điều lâu nhất em
có thể hoàn thành trọn vẹn… bởi anh luôn là một người đặc biệt…
Anh ơi, anh có biết không?
Anh ấy làm em nhớ Hà Nội, khi em đi xa… không biết là em nhớ Hà
Nội, nhớ anh Tùng, hay là nhớ người em thương…
Không có anh ở bên cạnh, nên đã từng nhớ một người lạ… rồi em tự
nhận rằng em thương anh ấy…
Nhưng không phải
anh ạ… tại trong tâm em không vững, nên em đã dễ dãi với cảm xúc của mình…
Em đang không biết
rằng em đang nhớ đến ai nữa…
Em không dám kể với anh Tùng rằng anh ấy đã từng xuất hiện trong
giấc mơ của em… em sợ anh ấy hiểu nhầm…
Thật chớ trêu, Tùng nào cũng
đã từng xuất hiện trong giấc mơ của em cả…
Anh, em biết là cứ nhớ anh mãi
như thế này là không nên, tự em làm cho mình rối lên và không có lối thoát,
nhưng lâu quá anh ạ… em vẫn chưa thể hoàn thành bài tập… quên anh đi…
Em nhầm lẫn hai người với
nhau, nên những dòng trạng thái em viết, đến bây giờ ngồi đọc lại, em không
biết em đang nói chuyện với ai nữa…
Thôi thì em và anh hãy trở về
Cái thời mà trước khi ta gặp gỡ
Đều vô tư với cuộc sống riêng mình
Chuyện đã qua em sẽ cất nó lại
Không để nó làm phiền đến em đâu
Em sẽ đi trên con đường phía trước
Chỉ dừng lại nếu có trạm nghỉ chân…
P/S: Nếu anh Thanh Tùng trên Twitter có vô tình
đọc được những dòng này, hãy nhận lời xin lỗi của em nếu em đã từng làm anh hiểu
lầm.
Phản Hồi