
Bước lên chuyến xe để xác thực chữ hè với biết bao cảm xúc bất chợt, vui buồn tản mạn rồi lưu trú lại một nơi nào đó để Dừng lại để yêu thương... Còn yêu thương thì còn về. Ở nơi nào đó, ta chợt ngỡ ngàng nhận ra tình đất lạ đón chờ mình với biết bao điều tươi đẹp. Mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi xứ mỗi tình người khác nhau rồi cũng chia xa như chuyến tàu chiều đã rời ga tăng tốc, để lại làn khói vẩn vơ và tiếng xình xịch vô vọng. Lời nói tiếng cười đâu đó thể hiện sự quan tâm và mưu cầu lợi ích, tan biến theo từng tiếng tích tắc kim đồng hồ già cỗi.
Con đường đời đang đi đến tương lai không thể tụt lùi về quá khứ, có khi người bạn đồng hành dừng chân cũng đôi lúc người khác cùng hòa nhập hành trình với ta đi về cùng chí hướng, như dòng nước suối chỉ chảy về sông cuối cùng đổ về biển cả nên tất cả cần phải cố gắng. Bên ly cà phê đăng đắng, nhìn ra nương dâu xanh mướt mà mơ màng đến nong tằm êm đềm với những cái kén tơ vàng ươm, rồi thầm nhủ : phận tằm là thế tôi à. Một phút dừng tâm lại để tự yêu tôi...
Mỗi dặm đi xa là một thước dây để đo lòng yêu thương của mình đối với gia đình, với những người xung quanh đang tiếp xúc và chạm bước đến miền đất khác thật hào hứng rồi lưu giữ cảm xúc ngọt ngào vào một chốn yêu thương lặng thầm nơi trái tim còn hòa nhịp, đo đếm mạch yêu.
Con đường của mình vạch ra còn dài và bước tiến còn đang ở phía trước, vu vơ tìm về thoáng chốc kỷ niệm chỉ Dừng lại để yêu thương thôi mà... Chuyến đi kết thúc và trở về nhà mình, còn yêu thương thì còn về.