
Bước ra thế giới rộng lớn, tôi càng cảm thấy mình nhỏ bé đơn độc. Tôi không đủ lanh lợi để thích nghi với sự giả dối bày ra trước mắt. Mọi người giả vờ yêu, giả vờ quan tâm nhau, mỗi hành động đều có mục đích nhất định. Mặc nhiên, chẳng ai quan tâm ai vì trái tim mách bảo. Khi tất cả tình yêu được não bộ toan tính, thì đó liệu có nên gọi là tình yêu nữa hay không? Nếu bây giờ, chúng ta chẳng có những điều chúng ta đang có, thì liệu còn bao nhiêu người sẵn sàng ở bên ta khi khó khăn, ngày cô độc? Còn bao nhiêu người chân thành lắng nghe ta? Và, còn bao nhiêu người muốn nói với thế giới ngoài kia rằng chúng mình là bạn của nhau? Tôi không trách cứ cuộc sống tàn nhẫn. Càng trưởng thành, tôi lại càng chấp nhận sự cô độc của bản thân, vì khi trời tối, đến cái bóng của mình cũng bỏ mình đi, thì đâu có quyền đòi hỏi ai yêu ta như sinh mệnh. Dẫu vậy, chẳng thể trao nhau yêu thương chân thành hay sao? Trên đời này, chẳng ai cùng ai đi đến cuối con đường. Nhưng đoạn đường cùng nhau bước qua, chúng ta có thể nắm tay nhau thật chặt, quan tâm đến người kia thật lòng mà. Tại sao cứ nhất định phải tính toán lợi ích thiệt hơn, tại sao lúc nào cũng lăm le rẽ sang một con đường khác có vẻ tốt hơn, để đến sau này rơi những giọt nước mắt mặn đắng? Có những ngày, tôi thật muốn trốn chạy khỏi thế giới này. Tôi lập dị và đơn độc. Con người chúng ta, chẳng phải vì sợ cô đơn mà bấu víu vô lí vào những mối quan hệ hời hợt nào đó đấy thôi. Suy cho cùng, chúng ta đều là những kẻ yếu đuối. Vì chạy trốn cô đơn mà khiến trái tim khô cằn. Yêu vội, thương vội, hời hợt, giả dối vô cùng.
Càng lớn, trái tim của chúng ta càng bé lại, ích kỉ và hẹp hòi. Chẳng biết, yêu thương còn lại bao nhiêu. Thời thơ ấu, mỗi lần thấy người ăn xin ghé nhà, tôi đều múc cho họ một bò gạo thật đầy, lòng vui phơi phới. Trưởng thành rồi, bỗng thấy mình dửng dưng trước khổ đau đến lạ. Một người tàn tật ngồi bên ngã tư chìa chiếc mũ rách, tôi không nghĩ tới những bữa họ thiếu ăn bụng réo cồn cào mà cho rằng có bao người giúp đỡ họ rồi, không cần đến tôi nữa, hoặc, họ đang dùng chiêu trò lợi dụng sự thương hại của người khác. Cứ thế, tôi đã vụt qua bao người như thế không chút mảy may. Rồi dần, nhiều cảnh đau thương không còn khiến tim tôi chậm một nhịp nữa, vì tôi cũng đang lăn lộn với đời, bị đời vùi dập đến tàn tạ.
Nhưng, cuộc đời cũng thật tài tình. Có những người khiến ta mất niềm tin vào tình yêu, thì cũng có những người dạy ta bài học về yêu thương. Tôi có một người bác. Bác tôi trí não không được bình thường như mọi người, nếu không muốn nói là một người điên. Dẫu vậy, bác tôi vẫn đi làm tự nuôi bản thân từ năm mười lăm tuổi. Năm tháng trôi đi như dòng sông xuôi về biển, ngoảnh lại đã chẳng còn thấy đầu nguồn đục trong. Thấm thoắt, bác tôi cũng trải qua năm tư mùa hạ. Số ngày bác ở nhà mỗi năm đếm trên đầu ngón tay. Bác rất ít khi về nhà, mỗi lần về cũng chỉ ở nhà hai, ba ngày, bác lại đi. Có lẽ vì vậy mà tình cảm giữa đám cháu nhỏ chúng tôi với bác không thật thân thiết, thậm chí vô tâm đến đau lòng. Một ngày giữa tháng sáu, người ta gọi điện về báo bác ốm nặng phải đưa đi viện gấp. Không biết người bác gầy gò của tôi đã trải qua bao cơn đau bệnh bạo, nắng mưa dãi dầu bao lâu thế, cuối cùng bác cũng phải đầu hàng. Thế là bắt đầu những tháng ngày vào viện, về nhà rồi lại vào viện. Ban đầu bác còn đi lại được, hễ từ viện về là bác lại đi khắp nơi, không ai giữ chân bác ở nhà lâu được. Một ngày, bác trở về nhà và gọi tôi ra cho tôi mấy gói bánh-loại bánh trứng đóng túi ngày xưa người ta bán nhiều vô kể, đã từ lâu rồi tôi chẳng thấy nữa. Tay bác run run đưa túi bánh cho tôi, khuôn mặt đen sạm của bác bỗng nhăn lại vì cơn đau ập tới. Bất chợt tôi thấy trái tim mình cũng run lên bần bật, một nỗi xúc động dâng lên trong tâm trí. Tôi nhớ đến những món quà vặt trước đây, mỗi khi ai cho bác món gì, bác đều đem chia cho bọn trẻ chúng tôi. Bác tôi không phải “không biết gì” như mọi người vẫn nói đâu. Bác biết yêu thương mà. Những ngày cuối cùng của cuộc đời, bác bị căn bệnh hành hạ, đau đớn giằng xé. Bác nằm bẹp trên giường, rên la từng chặp. Tôi ngây ngốc nghĩ rằng vì bác là người điên nên tỏ ra quằn quại như vậy để mọi người chiều ý bác thôi, nếu là người bình thường có lẽ họ sẽ im lặng chịu đựng. Nhưng tôi đã lầm. Sau ngày bác mất, nhiều câu chuyện về bác được mọi người nhắc lại như một sự tưởng nhớ người quá cố. Tôi nghe chị tôi kể nhiều lần thấy bác nhăn mặt vì đau nhưng bác không hề kêu ca nửa lời. Có lẽ những ngày cuối, căn bệnh hành hạ ghê gớm quá, bác không chịu đựng nổi nữa. Tôi chẳng biết nói gì, lặng lẽ nhìn di ảnh của bác, những giọt nước mắt trào ra xót xa...
Có những người, ta vốn chẳng để tâm, lại là người yêu ta chân thành nhất. Lại có những người, yêu mà chẳng phải yêu, văn hóa lịch sự với nhau mà vì chút lợi ích cỏn con đã khiến lòng dạ đổi thay. Người ta bị đánh lừa bởi sự bóng bẩy tử tế, rồi chơi vơi trong thất vọng khi phát hiện ra sự thật xù xì gai góc đến đáng sợ. Thôi thì, bỏ hết sự hoàn mỹ dối gian, mình yêu nhau chân thành, có được không?
✍Sỏi
(Hình ảnh: Internet)